Tuesday, May 10, 2016

Như thế nào để không cảm thấy cô đơn khi thiếu vắng tình thương

Câu hỏi: Một người từ thuở nhỏ cho đến lớn không có được tình thương của cha mẹ vì không sống gần cha mẹ đời sống như vậy rất lẻ loi cô đơn thì làm thế nào để tâm hồn được an lạc khi cảm thấy cô đơn và lẻ loi ?

Câu hỏi được giảng trong lớp Diệu Pháp thời giảng kinh Pháp Cú 2003 kệ ngôn 110 , Minh Hạnh chuyển biên 

TT Giác Đẳng: Thật ra đời sống cảm xúc đối với một số chúng ta nó là một nỗi ám ảnh rất dễ sợ. Nhưng thật ra chỉ cần có một số thái độ tích cực thì chúng ta sẽ giảm bớt đi cảm giác đó rất nhiều, nó có thể thay đổi. 

Có thể nói rằng đó là trường hợp rất tự nhiên khi tuổi thơ của chúng ta thiếu vắng tình thương, sự chăm sóc và sự quan tâm của người lớn. Dĩ nhiên, tùy vào cá tánh của mỗi người, nhưng một trong những đề nghị thường có hiệu quả nhất đó là sự tích cực trong đời sống hàng ngày của chúng ta trong việc an ủi cứu giúp cho kẻ khác. 

Không có điều gì hữu hiệu cho chúng ta bằng khi chúng ta cô đơn thì chúng ta hãy giúp những người khác bớt đi nỗi cô đơn của họ, khi chúng ta cảm thấy lẻ loi thì chúng ta hãy mang sự ấm cúng cho người khác.

Có một cái gì rất kỳ lạ ở trong đời sống của chúng ta là chúng ta thường có khuynh hướng để giải quyết những vấn đề của mình nhưng càng lúng túng vấn đề của mình thì chúng ta càng tập trung vấn đề của mình thì chúng ta lại không giải quyết được nhiều thay vào đó chúng ta đi giải quyết vấn đề cho người khác, thấy như vậy vấn đề của chúng ta tự lành lặn đặc biệt là trên phương diện cảm xúc. 

Chúng tôi biết có rất nhiều người vượt qua những trở lực tinh thần của họ, lấy ví dụ như là họ có làm một việc gì đó mà họ hết sức hối hận bứt rức. Chẳng hạn lúc cha mẹ còn sinh tiền họ không chăm sóc cha mẹ được tốt và thay vì chỉ ngồi đó để hối hận thì họ bắt tay vào để giúp đỡ cho những người khác làm thế nào để có thể sống một đời sống xứng đáng hơn có hiếu hạnh hơn. 

Về điểm này chúng tôi nhận thấy họ vượt qua sự hối hận của họ rất hữu hiệu là bởi vì họ đã có thể giải quyết vấn đề mà không bị ám ảnh của chủ thể ám ảnh chủ quan của đời sống. 

Khi chúng ta giúp đỡ người khác để giảm bớt nỗi cô đơn hay giảm bớt sự đau khổ thì chúng ta được khách quan cái nhìn sáng suốt cái nhìn tỉnh táo và trong cái nhìn này nó sẽ tự nó giúp chúng ta chuyển hóa được xúc cảm nội tại. 

Hầu như Đạo Phật nói nhiều về tinh thần đại bi, nói nhiều về sự phục vụ cho tha nhân nhưng chúng ta đừng quên rằng phục cho tha nhân nó không phải là lý tưởng đơn thuần mà phục vụ tha nhân nó còn có khả năng chuyển hóa đời sống nội tại của mình nữa. 

Rất là nhiều việc trong đời sống hàng ngày chúng ta càng cố gắng để nghĩ đến nó thì nó càng sa lầy nó càng trì trệ, thay vào đó chúng ta hãy tạm quên đi cái chuyện "là tôi" "của tôi" "vì tôi" mà chúng ta hãy bắt đầu làm việc gì đó cho người khác và vì người khác. 

Thì những điểm này sẽ có kết quả rất tốt. Nhưng đó là một đề nghị ,chúng tôi mong rằng đề nghị có thể giúp cho qúi đạo hữu được 

No comments:

Post a Comment